Khổ thơ 4, 5 trong bài Mùa xuân nho nhỏ của Thanh Hải là kết tinh rực rỡ của sức sống mãnh liệt, tình yêu thiết tha của người nghệ sĩ một lòng vì nước vì dân. Với 18 bài Cảm nhận khổ thơ 4, 5 bài thơ Mùa xuân nho nhỏ sẽ giúp những em hiểu sâu sắc hơn.
Bạn Đang Xem: Top 18 mẫu Cảm nhận khổ 4, 5 bài Mùa xuân nho nhỏ hay nhất
từ đó, những em sẽ tích lũy được vốn từ, hiểu sâu sắc hơn về ước nguyện hòa nhập, cống hiến cho thế cục, cho mùa xuân của thi sĩ Thanh Hải để hoàn thiện bài viết của mình thật hay. Chi tiết mời những em cùng tải miễn phí về tham khảo để ngày càng học tốt môn Văn 9.
Mục lục
- Dàn ý cảm nhận khổ thơ 4, 5 bài thơ Mùa xuân nho nhỏ
- Đoạn văn cảm nhận khổ 4, 5 bài thơ Mùa xuân nho nhỏ
- Suy nghĩ về khổ 4, 5 trong Mùa xuân nho nhỏ
- Cảm nhận khổ thơ 4,5 bài thơ Mùa xuân nho nhỏ – Mẫu 1
- Cảm nhận khổ thơ 4,5 bài thơ Mùa xuân nho nhỏ – Mẫu 2
- Cảm nhận khổ thơ 4,5 bài thơ Mùa xuân nho nhỏ – Mẫu 3
- Cảm nhận khổ thơ 4,5 bài thơ Mùa xuân nho nhỏ – Mẫu 4
- Cảm nhận khổ thơ 4,5 bài thơ Mùa xuân nho nhỏ – Mẫu 5
- Cảm nhận khổ thơ 4,5 bài thơ Mùa xuân nho nhỏ – Mẫu 6
- Cảm nhận khổ thơ 4,5 bài thơ Mùa xuân nho nhỏ – Mẫu 7
- Cảm nhận khổ thơ 4,5 bài thơ Mùa xuân nho nhỏ – Mẫu 8
- Cảm nhận khổ thơ 4,5 bài thơ Mùa xuân nho nhỏ – Mẫu 9
- Cảm nhận khổ thơ 4,5 bài thơ Mùa xuân nho nhỏ – Mẫu 10
- Cảm nhận khổ thơ 4,5 bài thơ Mùa xuân nho nhỏ – Mẫu 11
- Cảm nhận khổ thơ 4,5 bài thơ Mùa xuân nho nhỏ – Mẫu 12
- Cảm nhận khổ thơ 4,5 bài thơ Mùa xuân nho nhỏ – Mẫu 13
- Cảm nhận khổ thơ 4,5 bài thơ Mùa xuân nho nhỏ – Mẫu 14
- Cảm nhận khổ thơ 4,5 bài thơ Mùa xuân nho nhỏ – Mẫu 15
- Cảm nhận khổ thơ 4,5 bài thơ Mùa xuân nho nhỏ – Mẫu 16
Dàn ý cảm nhận khổ thơ 4, 5 bài thơ Mùa xuân nho nhỏ
Dàn ý 1
1. Mở bài
- Giới thiệu về Thanh Hải và khổ 4, 5 bài thơ Mùa xuân nho nhỏ
2. Thân bài
a. Khổ 4:
– Điệp ngữ “ta làm” nhấn mạnh sự chủ động của chủ thể đồng thời cho thấy được sự khát khao và bản lĩnh muốn hiến dâng cho đời.
– Những ước nguyện giản đơn: “con chim hót”; “một nhành hoa” thật đáng trân quý biết bao:
- Là một chú chim nhỏ được bay tự do trên bầu trời bình yên, mang tới âm sắc rộn ràng cho thế cục.
- Là nhành hoa nhỏ toả sắc hương, tô điểm thêm cho vẻ đẹp của quốc gia.
- Là một nốt nhạc “trầm” góp vào bản giao hưởng chung của thế cục, quốc gia.
→ Khát khao mãnh liệt, đẹp đẽ của thi sĩ, mong muốn được hòa mùa xuân nhỏ của mình để góp phần làm nên mùa xuân lớn của quốc gia.
Xem thêm: Top 8 mẫu phân tích Ý nghĩa nhan đề bài Mùa xuân nho nhỏ hay nhất
b. Khổ 5:
- Mỗi thế cục là mỗi mùa xuân, thi sĩ cũng muốn cống hiến mùa xuân của mình, góp mùa xuân ấy vào mùa xuân rộng lớn
- Dù nhỏ bé nhưng là duy nhất bởi mỗi người đều có mùa xuân riêng
- Tác giả lựa chọn cho mình cách cống hiến thầm lặng “lặng lẽ dâng cho đời”, chỉ lặng lẽ thôi nhưng nó sẽ làm đẹp cho đời -> sự hi sinh thầm lặng đáng ngưỡng mộ
- Điệp từ “dù là” đặt ở đầu hai câu thơ như một lời hứa, một lời khẳng định, một lời tự nhủ sắt son sẽ luôn luôn cống hiến dù là khi còn trẻ hay lúc đã về già.
3. Kết bài
- cảm tưởng về khổ thơ.
Dàn ý 2
1. Mở bài
Giới thiệu tác giả Thanh Hải, bài thơ Mùa xuân nho nhỏ và khổ thơ 4 và 5.
Lưu ý: Học sinh tự lựa lựa chọn cách viết mở bài trực tiếp hoặc gián tiếp tùy thuộc vào năng lực của bản thân mình.
2. Thân bài
a. Khổ thơ thứ tư
Ước muốn của tác giả: trở thành con chim, làm cành hoa: những thứ giản dị mà đẹp đẽ tô điểm cho thế cục một cách thầm lặng mà ý nghĩa.
Điệp cấu trúc câu: “Ta làm…” nhấn mạnh khát vọng sống hòa nhập vào cuộc sống của quốc gia, cống hiến phần tốt đẹp, dù nhỏ bé, của mình cho thế cục chung, cho quốc gia
Muốn mang tới cho thế cục những nhạc điệu đẹp đẽ, ý nghĩa. Trong bản nhạc rộn ràng của thế cục, tác giả chỉ muốn làm một nốt trầm nhưng cũng đủ làm xao xuyến lòng người. → Thể hiện sự khiêm tốn.
→ Một ước mơ nho nhỏ, chân tình, không cao siêu vĩ đại mà sắp gũi quá, khiêm tốn và đáng yêu. Hình ảnh nhuần nhuỵ, tự nhiên, thực tình, giọng thơ nhè nhẹ, êm ái, ngọt ngào.
b. Khổ thơ thứ năm
thèm khát cống hiến của tác giả: muốn được hiến dâng tuổi xanh của mình cho quốc gia xuyên suốt thế cục của mình dù là khi đang trong độ tuổi hai mươi thanh xuân tươi đẹp hay khi mái tóc đã bạc trắng.
“Lặng lẽ”: sự cống hiến trong thầm lặng, yên lặng nhưng nồng nhiệt, hết mình, không phô trương.
Điệp từ “dù là” như là một lời hứa, cũng là một lời tự nhủ với lương tâm sẽ mãi mãi là mùa xuân nho nhỏ trong mùa xuân rộng lớn của quê hương, quốc gia.
→ Bốn câu thơ thể hiện tình yêu thương, một lời hứa, một lời tự nhủ với bản thân sẽ sống hết mình và cống hiến nhiệt tình cho tổ quốc mến yêu bằng cả thế cục mình – Một mùa xuân nho nhỏ.
3. Kết bài
Khái quát lại trị giá nội dung, nghệ thuật của khổ thơ 4 và 5 và tác phẩm.
Dàn ý 3
a) Mở bài
– Giới thiệu tác giả Thanh Hải và bài thơ Mùa xuân nho nhỏ:
- Thanh Hải là thi sĩ hiện đại Việt Nam trưởng thành trong hai cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ.
- “Mùa xuân nho nhỏ” là một trong những bài thơ hay viết về mùa xuân, về khát vọng cống hiến cho đời của thi sĩ.
– Khái quát nội dung khổ thơ 4 và 5:
- Hai khổ thơ 4 và 5 thể hiện rõ nhất ước vọng được hòa nhập hiến dâng cho thế cục, cho mùa xuân chung của dân tộc của tác giả.
b) Thân bài
* Khái quát về bài thơ Mùa xuân nho nhỏ
– Hoàn cảnh sáng tác: Bài thơ được tác giả sáng tác trong khi nằm trên giường bệnh, trước khi mất ít lâu, trong hoàn cảnh quốc gia đã thống nhất, đang xây dựng cuộc sống mới nhưng còn vô vàn khó khăn gian khổ, thử thách.
– Nội dung chính: Bài thơ là tiếng lòng, những tâm sự, suy ngẫm, mong ước được hiến dâng một mùa xuân nho nhỏ của tác giả cho mùa xuân vĩ đại của quốc gia.
* Phân tích khổ thơ thứ tư: Khát vọng hòa nhập, tự nguyện mang niềm vui tới cho thế cục
Ta làm con chim hót,
Ta làm một cành hoa.
Ta nhập vào hoà ca,
Một nốt trầm xao xuyến
– Điệp từ “ta làm” cùng với nhịp thơ dồn dập diễn tả rõ nét khát vọng cống hiến của thi sĩ:
- muốn làm con chim hót : góp tiếng hót cho thế cục
- muốn làm một cành hoa : góp chút sắc hương cho cuộc sống
-> Ước mong giản dị, đơn sơ để tô điểm cho vườn hoa mùa xuân muôn hương muôn sắc của quốc gia.
- một nốt trầm -> không ồn ào, không cao điệu mà chỉ thầm lặng, lặng lẽ “nhập” vào khúc ca, tiếng hát của nhân dân vui mừng đón xuân về.
– Đại từ “ta” sử dụng để khẳng định đó không chỉ là tâm niệm riêng của tư nhân thi sĩ mà còn là khát vọng chung của nhiều người.
-> Khát vọng sống hoà nhập vào cuộc sống của quốc gia, cống hiến phần tốt đẹp, dù nhỏ bé, của mình cho thế cục chung, cho quốc gia, nguyện hi vinh cho sự phồn vinh của quốc gia.
=> Đây là tâm niệm thiết tha của một nhà cách mệnh, một thi sĩ đã gắn bó trọn đời với quốc gia, quê hương với một khát vọng thực tình và tha thiết.
* Phân tích khổ thơ thứ năm: Ước nguyện cống hiến thực tình không kể tuổi tác
“Một mùa xuân nho nhỏ
Lặng lẽ dâng cho đời”
– Hình ảnh “mùa xuân nho nhỏ”: ẩn dụ cho thế cục mỗi con người, mỗi sự cống hiến -> Tác giả muốn góp chút công sức nhỏ bé của mình vào mùa xuân lớn của quốc gia.
– Từ láy “lặng lẽ”, “nho nhỏ” là cách nói khiêm tốn, thực tình của tư cách sống cao đẹp khi hướng tới việc góp vào lợi ích chung của dân tộc.
-> Lẽ sống cống hiến lặng lẽ, khiêm tốn của thi sĩ, thầm lặng lặng lẽ hiến dâng, chẳng phô trương, không cần ai biết tới.
“Dù là tuổi hai mươi
Dù là khi tóc bạc.”
– Điệp ngữ “dù là”: thái độ tự tin trước những trở ngại trở ngại của đời người
– “tuổi hai mươi”, “khi tóc bạc”: thầm lặng cống hiến bất kể khi tuổi xanh hay lúc về già.
-> Lời hứa, lời tự nhủ với lương tâm sẽ phải kiên trì, thử thách với thời gian tuổi già, bệnh tật để mãi mãi làm một mùa xuân nho nhỏ trong mùa xuân rộng lớn của quê hương quốc gia.
=> Với niềm yêu đời tha thiết, tác giả vượt lên trên hoàn cảnh về bệnh tật mong muốn da diết được sống có ích bằng tất cả sức trẻ của mình. Ý thức về trách nhiệm với quê hương, quốc gia, khát vọng được sống, được cống hiến trở thành một ý thức bất diệt trong tâm hồn tác giả.
* Đặc sắc nghệ thuật trong 2 khổ thơ:
- Sử dụng những từ láy, điệp từ hiệu quả
- Hình ảnh đẹp, giản dị
- Ngôn từ chuẩn xác, tinh tế, gợi cảm
- So sánh và ẩn dụ sáng tạo
c) Kết bài
- Khái quát trị giá nội dung của 2 khổ thơ.
- Cảm nhận của em về 2 khổ thơ.
Đoạn văn cảm nhận khổ 4, 5 bài thơ Mùa xuân nho nhỏ
Khổ 4 và 5 của bài thơ Mùa Xuân Nho Nhỏ giúp ta nhận thấy trước mùa xuân lớn của quốc gia thi sĩ tâm niệm về một mùa xuân riêng của mỗi thế cục và khát vọng hòa nhập hiến dâng cho mùa xuân chung của dân tộc. Điệp ngữ “ta làm” nhấn mạnh nỗi khát khao được cống hiến. tác giả xưng ta chứ không phải xưng tôi như ở khổ đầu, để nói lên sự hòa hợp của tư nhân với cộng đồng, tập thể. Hình ảnh ẩn dụ “con chim hót, cành hoa, nốt nhạc trầm, mùa xuân nho nhỏ” là vẻ đẹp khiêm tốn nhỏ bé nhưng rất cần thiết. “Lặng lẽ dâng cho đời” thể hiện rất cảm động, thi sĩ muốn hiến dâng với tất cả sự khiêm tốn, thiết tha trân trọng. Điệp ngữ “dù là” chính là tiếng nói chân thật xuất phát từ đáy lòng thách thức với thời gian để cống hiến cả tuổi thanh xuân, cả khi tóc bạc. Khổ thơ không chỉ là từ lời dặn mình, lời tâm niệm, mà còn là lời nhắc nhở tới thế hệ trẻ về lí tưởng sống “sống là cho đâu chỉ nhận cho riêng mình”.
Suy nghĩ về khổ 4, 5 trong Mùa xuân nho nhỏ
Từ xúc cảm của thiên nhiên, quốc gia, mạch thơ đã chuyển một cách tự nhiên sang phân trần suy ngẫm và tâm niệm của thi sĩ trước mùa xuân của quốc gia. Mùa xuân của thiên nhiên, quốc gia thường gợi lên ở mỗi con người niềm khát khao và hy vọng; với Thanh Hải cũng thế, đây chính là thời khắc mà ông nhìn lại thế cục và bộc bạch tâm niệm thiết tha của một nhà cách mệnh, một thi sĩ đã gắn bó trọn đời với quốc gia, quê hương với một khát vọng cân thành và tha thiết:
Ta làm con chim hót
Ta làm một cành hoa.
Ta nhập vào hòa ca
Một nốt trầm xao xuyến.
Lời thơ như ngân lên thành lời ca. nếu như như đoạn đầu Thanh Hải xưng tôi kín đáo và lặng lẽ thì tới đoạn này ông chuyển giọng xưng ta. Vì sao có sự thay đổi tương tự? Ta ở đây là thi sĩ và cũng chính là tất cả mọi người. Khát vọng của ông là được làm con chim hót, một cành hoa để hoà nhập vào “mùa xuân lớn” của quốc gia, góp một nốt trầm vào bản hoà ca vô tận của thế cục. Hiến dâng “mùa xuân nho nhỏ” tức là tất cả những gì tốt đẹp nhất, dù nhỏ bé của mỗi người cho thế cục chung cho quốc gia. Điều tâm niệm đó thật thực tình, giản dị và tha thiết – xin được làm một nốt trầm trong bản hoà ca của thế cục nhưng là “một nốt trầm xao xuyến”. Điều tâm niệm của tác giả: “lặng lẽ dâng cho đời” chính là khát vọng chung của mọi người, ở mọi lứa tuổi, chứ đâu phải của riêng ai. Thanh Hải đã thể hiện hết mình vì lòng tin yêu cuộc sống và khiêm tốn hiến dâng cho quốc gia, cho thế cục, bởi vậy, xuất phát từ tiếng lòng thiết tha, nhỏ nhẹ, thực tình của tác giả nên lời thơ dễ dàng được mọi người tiếp nhận và chia sẻ cho nhau:
Một mùa xuân nhỏ
Lặng lẽ dâng cho đời
Dù là tuổi hai mươi
Dù là khi tóc bạc.
Đã gọi là cống hiến cho đời thì dù ở tuổi nào đi chăng nữa cũng phải luôn biết quyết tâm hết tâm trí để phục vụ và hiến dâng cho quê hương, quốc gia mến yêu của chính mình. Già – cống hiến tuổi già, trẻ – cống hiến sức trẻ để không bao giờ thất vọng trước chính bản thân mình.
Cảm nhận khổ thơ 4,5 bài thơ Mùa xuân nho nhỏ – Mẫu 1
Thanh Hải là thi sĩ gắn bó cả thế cục mình với cách mệnh. Ông trưởng thành trong hai cuộc kháng chiến chống Mỹ và chống Pháp. thi sĩ xứ Huế luôn lạc quan, yêu đời và giữ trong mình ý thức được cống hiến và góp sức mình vào công cuộc bảo vệ và dựng xây quốc gia. Bài thơ “Mùa xuân nho nhỏ” là bài thơ tiêu biểu nhất của ông, là tiếng lòng của thi sĩ trong những ngày cuối đời trên giường bệnh, khát khao được hòa mình vào công cuộc xây dựng cuộc sống mới của cả nước sau thống nhất. Khổ thơ 4, 5 thể hiện rõ ý thức ấy của tác giả.
Ta làm con chim hót
Ta làm một cành hoa.
Ta nhập vào hòa ca
Một nốt trầm xao xuyến.
quốc gia đang bước sang một trang sử mới, rộn rực và hoan hỉ. Không khí mùa xuân ngập tràn: mùa xuân của thiên nhiên, mùa xuân của quốc gia. Tuy vậy, chặng đường đi lên sự đổi mới đó còn cần sự đồng lòng, quyết tâm của cả dân tộc. Bởi vậy mà thi sĩ thèm khát được cống hiến, được hòa nhập vào cuộc sống của quốc gia. nhường như chưa quốc gia mình lại đẹp tươi hơn thế. Thời khắc đau thương, chìm trong bùn lầy của đau thương, nghèo túng và dày xéo dưới gót quân thù đã lùi vào quá vãng.
quốc gia ấy luôn vững mạnh, đi lên từng ngày. Hành trình đi tới tương lai của quốc gia vẫn không ngừng, cứ đi lên là sự thể hiện chí khí, quyết tâm của dân tộc Việt Nam. hoan hỉ, tự hào và trách nhiệm, thi sĩ muốn hóa thành một phần vẻ đẹp ấy.
Điều tâm niệm của thi sĩ là khát vọng được hòa nhập vào cuộc sống của quốc gia, cống hiến phần tốt đẹp – dù nhỏ bé của mình cho thế cục chung, cho quốc gia. Điều tâm niệm ấy được thể hiện một cách thực tình trong những hình ảnh tự nhiên, giản dị và đẹp
Đẹp và tự nhiên vì thi sĩ đã sử dụng những hình ảnh đẹp của thiên nhiên để nói lên ước nguyện của mình. Con chim hót, một cành hoa là những hình ảnh đẹp của thiên nhiên. Một nốt trầm trong dàn hợp xướng là âm thanh mà mọi người đều thích nghe.
Khát vọng của tác giả tuy ẩn chứa sự khiêm nhượng qua hình ảnh nho nhỏ, lặng lẽ nhưng thể hiện một tiếng lòng cao cả, thể hiện một nhân sinh quan cao đẹp: phải cống hiến cho quốc gia, dù là nhỏ bé, và phải không ngừng cống hiến cho thế cục.
Mỗi con người hãy là một mùa xuân nho nhỏ để làm nên mùa xuân bất diệt của quốc gia. Một xã hội tốt đẹp thì mỗi con người phải tốt đẹp. Đây là điều tâm niệm và khát vọng của thi sĩ trước lúc đi xa vĩnh biệt thế cục.
Lẽ sống của Thanh Hải còn được thể hiện trong những vần thơ sâu lắng:
Một mùa xuân nhỏ
Lặng lẽ dâng cho đời
Dù là tuổi hai mươi
Dù là khi tóc bạc.
Xem Thêm : Top 8 mẫu phân tích Ý nghĩa nhan đề Mùa xuân nho nhỏ hay nhất
Cách sử dụng ngôn từ của thi sĩ Thanh Hải rất chuẩn xác, tinh tế và gợi cảm. Làm cành hoa, làm con chim, làm nốt trầm và làm một mùa xuân nho nhỏ để lặng lẽ hiến dâng cho thế cục.
“Mùa xuân nho nhỏ” là một ẩn dụ đầy sáng tạo, biểu lộ một thế cục đáng yêu, một khát vọng sống cao đẹp. Mỗi người hãy làm một mùa xuân,hãy đem tất cả những gì tốt đẹp, tinh tuý của mình, dẫu có nhỏ bé để góp vào làm đẹp cho mùa xuân quốc gia.
Cặp từ láy “nho nhỏ”, “lặng lẽ” cho thấy một thái độ thực tình, khiêm nhượng, lấy tình thương làm chuẩn mực cho lẽ sống đẹp, sống để cống hiến đem tài năng phục vụ quốc gia, phục vụ nhân dân.
Là một trong người nghệ sĩ với lòng yêu nước trào dâng, giọng văn của Thanh Hải ngập tràn khát vọng được cống hiến, được hòa mình vào công cuộc xây dựng, đổi mới quốc gia. Hai khổ thơ 4, 5 bài “Mùa xuân nho nhỏ” đã khắc họa một cách trung thực nỗi niềm đó của thi sĩ, đơn sơ, giản dị mà cũng vô cùng mạnh mẽ.
tuổi xanh hừng hực khí thế và khát khao làm nên những hoài bão lớn. Người trẻ muốn được cống hiến, góp sức vào công cuộc xây dựng chung của quốc gia. Cảm nhận khổ 4 5 bài “Mùa xuân nho nhỏ”, chúng ta không chỉ cảm phục trước ý thức trách nhiệm và ý thức bất diệt đang rực cháy trong trái tim thi sĩ mà còn là bài học sâu sắc cho giới trẻ ngày nay. Chúng ta phải luôn học tập, rèn luyện, góp sức mình vì sự nghiệp chung để không phí hoài tuổi xanh, cũng bởi “sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình”.
Cảm nhận khổ thơ 4,5 bài thơ Mùa xuân nho nhỏ – Mẫu 2
Thanh Hải là thi sĩ xứ Huế. Vùng đất hữu tình với con sông Hương thơ mộng và núi Ngự Bình trang nghiêm vun đắp cho hồn thơ Thanh Hải bay cao. Vốn trưởng thành trong hai cuộc kháng chiến, Thanh Hải là người có công đầu trong việc xây dựng nền văn học cách mệnh ở miền Nam thời chống Mỹ. Những tác phẩm của ông được bao thế hệ độc giả nhắc mãi như “ Mồ anh hoa nở”, “Những đồng chí trung kiên”.
Nhưng nhắc tới thơ Thanh Hải, người ta thường nghĩ ngay tới bài thơ “Mùa xuân nho nhỏ”. Tác phẩm được thi sĩ sáng tác trong khi nằm trên giường bệnh, trước khi mất ít lâu. Đó là tiếng lòng của thi sĩ trước vẻ đẹp của thiên nhiên, nhịp sống của quốc gia vào xuân. Đặc biệt hơn nữa, thi sĩ phân trần ước vọng được hòa nhập hiến dâng cho thế cục, cho mùa xuân chung của dân tộc. Khát vọng ấy được Thanh Hải thể hiện rõ qua hai khổ bốn và năm của bài thơ:
“Ta làm con chim hót
Ta làm một cành hoa
Ta nhập vào hòa ca
Một nốt trầm xao xuyến.
Một mùa xuân nho nhỏ
Lặng lẽ dâng cho đời
Dù là tuổi hai mươi
Dù là khi tóc bạc…”
Trong khí thế bừng bừng của quốc gia vào xuân, tác giả đã cảm nhận được một mùa xuân trỗi dậy từ tâm hồn mình. Đó là mùa xuân của lòng người, mùa xuân của sức sống tươi trẻ, mùa xuân của cống hiến và hoà nhập.
Tác giả không mơ một giấc mơ vĩ đại, không ước vọng lớn lao, chỉ là những mong muốn đơn sơ bình dị:
“Ta làm con chim hót
Ta làm một cành hoa
Ta nhập vào hòa ca
Một nốt trầm xao xuyến.”
Xin làm một tiếng chim hót hoà trong muôn vạn tiếng chim đựng cao tiếng hót chào mừng xuân mới, xin làm một cành hoa trong muôn vạn cánh hoa thầm lặng khoe sắc tỏa hương thơm cho thế cục chung, xin làm một nốt nhạc trầm trong bản đồng ca của dân tộc ca tụng non sông quốc gia đang đổi mới. Ước nguyện của thi sĩ sao mà đáng yêu, sắp gũi lạ kì. Đó chính là sự chiếu ứng của hình ảnh “bông hoa tím biếc” và âm thanh tiếng chim chiền chiện ở khổ thơ thứ nhất. Đọc từng câu thơ, ta thấy nhịp thơ tất tả, gấp rút như nhịp sống quê hương, như ước mong cháy bỏng mà khiêm tốn của thi sĩ được hiến dâng cho đời.
Tâm hồn của tác giả hoà vào mùa xuân quốc gia, thôi thúc mạnh mẽ nhưng cũng rất thầm lặng:
“Một mùa xuân nho nhỏ
Lặng lẽ dâng cho đời”
Lời thơ như tâm tình thiết tha. Một sự sáng tạo độc đáo của thi sĩ khi phát hiện ra được hình ảnh “mùa xuân nho nhỏ”. Mỗi con người, mỗi sự cống hiến được ví như một mùa xuân nhỏ hoà vào mùa xuân chung của đất trời, của Tổ quốc. Đó cũng là ước nguyện nhỏ bé của thi sĩ, muốn được mãi mãi làm việc, hi sinh, cống hiến một cách thầm lặng lặng lẽ cho quê hương quốc gia bất chấp sự thử thách của thời gian, tuổi tác
“Dù là tuổi hai mươi
Dù là khi tóc bạc”
Lời thơ rắn rỏi, điệp ngữ “dù là” khẳng định thái độ tự tin trước những trở ngại trở ngại của đời người. tuổi xanh cống hiến hi sinh, tuổi già cũng tiếp tục thầm lặng cống hiến. Ý thức về trách nhiệm đối với quê hương quốc gia, khát vọng được sống được cống hiến trở thành lẽ sống trong thế cục tác giả. Lời thơ không chỉ là ước nguyện của riêng một thi sĩ mà còn là lời kêu gọi mọi người hãy chung vai gắng sức xây dựng một thế cục tươi đẹp trong tương lai. Tâm nguyện này, ta bắt gặp đâu đó trong những vần thơ của Tố Hữu:
“nếu như là con chim, chiếc lá
Thì chim phải hót, chiếc lá phải xanh
Lẽ nào vay mà không có trả
Sống là cho, đâu chỉ nhận riêng mình”
Sự hi sinh thầm lặng, lặng lẽ hiến dâng tài năng, sức lực, tuổi xanh cho thế cục nào phải chỉ có trong thơ Tố Hữu, nhà văn Nguyễn Thành Long trong truyện ngắn “Lặng lẽ Sa Pa ” cũng đã khắc họa nên bức chân dung nhân vật anh thanh niên cùng nhiều nhân vật khác. Họ chính là minh chứng sinh động nhất của hình ảnh mùa xuân nho nhỏ ” mà Thanh Hải gửi gắm tới chúng ta qua bài thơ cuối đời của ông.
Tóm lại, hai khổ thơ bốn và năm trong bài “Mùa xuân nho nhỏ ” đã làm lay động tâm hồn người đọc, không chỉ bởi chất nhạc vương vấn, không chỉ bởi nhạc điệu vừa thiết tha vừa hào hùng thôi thúc mà còn bởi ước nguyện thực tình và khiêm tốn của thi sĩ. ước nguyện ấy đâu còn của riêng Thanh Hải. Đọc những vần thơ của ông, ta tự nhủ phải làm gì để không hổ thẹn với những người đi trước, hổ thẹn vì đã chối bỏ trách nhiệm đối với quốc gia quê hương? Tất cả được thể hiện bằng những việc làm cụ thể ở ngày hôm nay.
Cảm nhận khổ thơ 4,5 bài thơ Mùa xuân nho nhỏ – Mẫu 3
Thanh Hải là thi sĩ đi qua 2 cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mĩ. Ông dành cả thế cục cho cuộc tranh đấu phóng thích dân tộc. Ngay tới cả những tháng ngày cuối cùng của thế cục, Thanh Hải vẫn khát khao được gắn kết với mạch nguồn cuộc sống, với trái tim lớn dân tộc, cống hiến sức lực nhỏ bé của mình trong công cuộc dựng xây quốc gia. Ý nguyện cao đẹp ấy được trình bày trong khổ 4 và 5 bài thơ “Mùa xuân nho nhỏ”, tác phẩm cuối cùng mà thi sĩ gửi lại cho đời.
“Mùa xuân nho nhỏ” là tác phẩm tiêu biểu của thi sĩ Thanh hải. Bài thơ là tiếng lòng tha thiết yêu mến và gắn bó với quốc gia, với thế cục; thể hiện ước nguyện thực tình của thi sĩ, mong ước được cống hiến cho quốc gia, góp một “mùa xuân nho nhỏ” của mình vào mùa xuân lớn của dân tộc.
Trước mùa xuân của thiên nhiên, mùa xuân của quốc gia, sự đi lên của cuộc sống, tác giả khát khao được hòa nhập vào cuộc sống của quốc gia. Chưa bao giờ quốc gia đẹp tươi hơn thế. Chặng đường lịch sử đã qua với bao gian lao, vất vả. Bốn nghìn năm lập quốc tỏa sáng nền văn hiến Đại Việt, sức mạnh dân tộc được khẳng định, quốc gia vẫn trường tồn và đi lên. quốc gia như vì sao là sự so sánh đầy ý nghĩa. Sao là nguồn sáng vô tận, là vẻ đẹp của vũ trụ, vẻ đẹp vĩnh hằng trong không gian và thời gian. Đây là niềm tự hào về quốc gia Việt Nam anh hùng, bất diệt.
quốc gia ấy luôn vững mạnh, đi lên từng ngày. Hành trình đi tới tương lai của quốc gia vẫn không ngừng, cứ đi lên là sự thể hiện chí khí, quyết tâm của dân tộc Việt Nam. hoan hỉ, tự hào và trách nhiệm, thi sĩ muốn hóa thành một phần vẻ đẹp ấy:
“Ta làm con chim hót
Ta làm một cành hoa .
Ta nhập vào hòa ca
Một nốt trầm xao xuyến”.
Điều tâm niệm của thi sĩ là khát vọng được hòa nhập vào cuộc sống của quốc gia, cống hiến phần tốt đẹp – dù nhỏ bé của mình cho thế cục chung, cho quốc gia. Điều tâm niệm ấy được thể hiện một cách thực tình trong những hình ảnh tự nhiên, giản dị và đẹp. Đẹp và tự nhiên vì thi sĩ đã sử dụng những hình ảnh đẹp của thiên nhiên để nói lên ước nguyện của mình. Con chim hót, một cành hoa là những hình ảnh đẹp của thiên nhiên. Một nốt trầm trong dàn hợp xướng là âm thanh mà mọi người đều thích nghe. Tác giả muốn làm việc, muốn cống hiến cho thế cục, cống hiến cho quốc gia. Điệp từ một trong đoạn thơ diễn tả sự ít ỏi, khiêm tốn nhưng hình ảnh con chim, cành hoa, nốt trầm cuối cùng dã dồn vào hình ảnh thật đặc sắc:
“Một mùa xuân nho nhỏ
Lặng lẽ dâng cho đời
Dù là tuổi hai mươi
Dù là khi tóc bạc”.
Bao trùm tất cả, ông ước nguyện hoá thành “một mùa xuân nho nhỏ”, lặng lẽ, thầm lặng hiến dâng toàn bộ tâm hồn, trí tuệ, sức lực và cả sự sống của mình góp cùng mọi người. Khát vọng của tác giả tuy ẩn chứa sự khiêm nhượng qua hình ảnh nho nhỏ, lặng lẽ nhưng thể hiện một tiếng lòng cao cả, thể hiện một nhân sinh quan cao đẹp: phải cống hiến cho quốc gia, dù là nhỏ bé, và phải không ngừng cống hiến cho thế cục. Mỗi con người hãy là một mùa xuân nho nhỏ để làm nên mùa xuân bất diệt của quốc gia. Một xã hội tốt đẹp thì mỗi con người phải tốt đẹp. Đây là điều tâm niệm và khát vọng của thi sĩ trước lúc đi xa vĩnh biệt thế cục.
“Dù là tuổi hai mươi.
Dù là khi tóc bạc”
Những hình ảnh bông hoa, tiếng chim hót được tác giả phác hoạ ở phần đầu bài thơ giờ đây lại trở lại trong khổ thơ này trong giọng thơ êm ái, ngọt ngào. Cách cấu tứ lặp lại tương tự tạo ra sự đối ứng chặt chẽ và mang một ý nghĩa mới: Niềm mong muốn được sống có ích,cống hiến cho đời là một lẽ tự nhiên như con chim mang tới tiếng hót, bông hoa toả hương sắc cho đời. Trong bài “một khúc ca xuân” Tố Hữu cũng có những suy ngẫm tương tự:
“nếu như là con chim, chiếc lá
Thì con chim phải hót, chiếc lá phải xanh
Lẽ nào vay mà không có trả
Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình?”
Điều tâm niệm ấy thật cao đẹp, thực tình, là sự phát triển tự nhiên trong mạch xúc cảm của bài thơ. Điệp từ “ta” như một lời khẳng định. Và cái “ta” vốn chỉ để nói về mình bỗng như trở thành cái “ta” chung của nhiều người, khát vọng của nhiều người. Điệp ngữ “dù là” như một lời tự khẳng định, tự nhủ với lương tâm -> sự kiên trì, thử thách với thời gian, tuổi già, bệnh tật để mãi làm một mùa xuân nho nhỏ trong mùa xuân rộng lớn của quê hương, quốc gia. Giọng thơ nhỏ nhẹ, chân tình nhưng mang sức khái quát lớn.
“Mùa xuân nho nhỏ” của Thanh Hải là một bài thơ đặc sắc. Với thể thơ năm chữ, giọng thơ lúc mạnh mẽ, lúc tha thiết ngân vang, âm hưởng nhẹ nhõm xuyên khổ thơ, tác giả đã bộc lộ xúc cảm trước mùa xuân của thiên nhiên, quốc gia và khát vọng đẹp đẽ muốn được hiến dâng cho thế cục trước lúc đi xa. Ước nguyện của thi sĩ cho ta hiểu mỗi người phải biết sống, cống hiến cho thế cục. Thế nhưng hiến dâng, hoà nhập mà vẫn giữ được nét riêng mỗi người. Khổ 4 và 5 bài thơ “Mùa xuân nho nhỏ” là kết tinh rực rỡ của sức sống mãnh liệt và tình yêu thiết tha của người nghệ sĩ một lòng sống vì nhân dân, vì quốc gia.
Cảm nhận khổ thơ 4,5 bài thơ Mùa xuân nho nhỏ – Mẫu 4
Như chúng ta đã biết, mùa xuân là mùa tụ hội của những thi sĩ, là một mùa mang đậm chất thơ, cũng giống như những thi sĩ khác, thi sĩ Thanh Hải cũng đã cảm nhận được mùa xuân để sáng tác bài thơ “Mùa xuân nho nhỏ” để thể hiện ước nguyện nhỏ nhoi, cuối cùng trong đời của ông trước khi từ trần. Ông đã để lại cho kho tàng văn học Việt Nam một bài thơ rất đặc sắc, đơn thuần mà ấn đậm những dòng xúc cảm, ước nguyện của ông, tiêu biểu qua hai khổ thơ trong bài:
Ta làm con chim hót
Ta làm một cành hoa
Ta nhập vào hòa ca
Một nốt trầm xao xuyến.
Một mùa xuân nho nhỏ
Lặng lẽ dâng cho đời
Dù là tuổi hai mươi
Dù là khi tóc bạc.
Ôi, chỉ vẻn vẹn hai khổ thơ thôi mà ta thấm nhuần được biết bao nhiêu xúc cảm. Tác giả muốn hóa thân vào những cảnh vật mà mình đang thấy, đang nghe trước mắt. Từ “ta” của tác giả không chỉ là xúc cảm chung của mọi người mà là chỉ riêng tác giả thôi, tác giả chỉ muốn một mình hiến dâng cho thế cục, cho quốc gia. “Ta làm con chim hót”, ôi…câu thơ nghe êm ái làm sao, ước nguyện của tác giả thật khiêm tốn, chỉ muốn làm một con chim trong muôn vàn loài chim trên quốc gia, chỉ muốn đựng một tiếng hót trong bao nhiêu rung động của đất trời góp thêm một sắc xuân nhỏ nhoi cho quốc gia. Kế nữa, tác giả lại muốn làm một cành hoa, có nhẽ chỉ là một cành hoa dại ven đường thôi, cành hoa mang một màu sắc nhẹ nhõm và quyến rũ, một cành hoa của “mùa xuân nho nhỏ” chen chút với bao cành hoa đẹp đẽ, quí hiếm khác để đi vào cái “mùa xuân của quốc gia” một niềm thèm khát nhưng đáng quý biết bao! Đẹp đẽ biết bao! Sau đó tác giả lại muốn nhập vào một bài ca chỉ bởi “một nốt trầm xao xuyến”, chỉ một nốt trầm trong một bài ca thôi, một nốt trầm mà khi nghe xong ta lại còn vương vấn. Tác giả muốn đựng lên một âm vọng thông thường mà lặng lẽ, muốn góp thêm cho thế cục một nốt nhạc trong những âm vang hấp dẫn hơn khi quốc gia đang bước vào một mùa xuân rực rỡ.
Một mùa xuân nho nhỏ
Lặng lẽ dâng cho đời.
tới đây, có nhẽ giọng thơ đã trầm lại. Bây giờ, tác giả đã muốn dâng cả thế cục mình cho quốc gia, nhưng thực chất lại là dâng một cái rất nhỏ “một mùa xuân nho nhỏ”, tuy mùa xuân của tác giả nhỏ nhưng nó là cả hàng triệu trái tim của những con người Việt Nam dâng cho quốc gia một mùa xuân, một mùa xuân trong một mùa xuân rộng lớn của quốc gia. Thanh Hải thầm lặng, “lặng lẽ dâng cho đời” một món quà rất đặc biệt, đó là “mùa xuân nho nhỏ”, một mùa xuân mà chưa ai nghĩ tới. Thơ rất độc đáo, rất hay và rất tình cảm. Tác giả luôn muốn cống hiến tất cả thế cục mình vào quốc gia dù ở bất cứ thời khắc nào của thế cục:
Dù là tuổi hai mươi
Dù là khi tóc bạc.
Điệp từ “dù” nó như là một lời hứa, một sự khẳng định là mãi mãi, là vĩnh viễn sẽ không bao giờ phai theo thời gian. Dù khi còn trẻ hay khi đã già thì tác giả vẫn cống hiến. tác giả thật là một người đáng khâm phục, một người rất thơ, rất tình cảm!
Với những âm điệu rộn ràng, rồi lại trầm lặng, từ ngữ sâu sắc, luyến láy rất vần tác giả đã đưa ta một “Mùa xuân nho nhỏ” của riêng mình để rồi ước nguyện cùng tác giả. Chỉ những hình ảnh ước muốn: con chim, cành hoa, một nốt trầm trong một bản hòa ca,… mà tác giả khiến ta thấu được biết bao nhiêu là tình cảm. Những ước nguyện thật khiêm tốn giản đơn mà lại đầy ý nghĩa, tác giả thật là một người đáng kính nể! Luôn muốn dâng hết tất cả thế cục mình cho quốc gia. Gấp trang sách lại, em lại cảm thấy một cái gì đó bổi hổi, xao xuyến muốn đọc lại lần nữa. Những ước nguyện nhỏ nhoi, khiêm tốn của tác giả lại khiến cho người đọc động lòng. Thật độc đáo!
Cảm nhận khổ thơ 4,5 bài thơ Mùa xuân nho nhỏ – Mẫu 5
Ở thời Lý, người ta còn nhớ Thiền sư Mãn Giác tới lúc bệnh nặng sắp qua đời vẫn có những vần thơ tràn đầy niềm lạc quan, yêu đời, vui sống: “Đừng tưởng xuân tàn hoa rụng hết – Đêm qua sân trước một nhành mai”. Thời nay, có Thanh Hải, khi từng giờ từng phút chống chọi với bệnh tật, ông vẫn có những vần thơ như thế! Đó chính là bài thơ “Mùa xuân nho nhỏ”. Thi phẩm thể hiện tiếng lòng của tác giả về mùa xuân thiên nhiên, mùa xuân quốc gia và ước nguyện được sống có ích. Đặc biệt, ước nguyện ấy, lẽ sống ấy được thể hiện thực tình, sâu sắc qua những dòng thơ:
Ta làm con chim hót
Ta làm một cành hoa
Ta nhập vào hoà ca
Một nốt trầm xao xuyến.
Một mùa xuân nho nhỏ
Lặng lẽ dâng cho đời
Dù là tuổi hai mươi
Dù là khi tóc bạc.
Đọc bài thơ, ta cảm nhận được những xúc cảm hồn nhiên, trong trẻo của thi nhân trước vẻ đẹp và sức sống của mùa xuân thiên nhiên để rồi từ đó, xúc cảm được mở rộng ra với hình ảnh mùa xuân quốc gia, mùa xuân cách mệnh cùng những suy ngẫm, tâm niệm về lẽ sống, về ý nghĩa trị giá của thế cục mỗi con người. Đó là ước nguyện, là khát vọng cống hiến cho thế cục, cho Tổ quốc, quê hương.
Để phân trần lẽ sống của mình, ngay từ những câu thơ mở đầu của đoạn, Thanh Hải đã đem tới cho người đọc cái nhạc điệu ngọt ngào, êm ái của những thanh bằng liên tục “ta”-“hoa”-“ca”.
Điệp từ “ta” được điệp lại 3 lần thể hiện một ước nguyện thực tình, thiết tha:
Ta làm con chim hót
Ta làm một cành hoa
Ta nhập vào hòa ca
Một nốt trầm xao xuyến.
Động từ “làm”-“nhập” ở vai trò vị ngữ biểu lộ sự hoá thân tới diệu kỳ – hoá thân để sống đẹp, sống có ích. thi sĩ đã lựa lựa chọn những hình ảnh đẹp của thiên nhiên, của cuộc sống để phân trần ước nguyện: “con chim”, “một cành hoa”, ”một nốt trầm”. Còn gì đẹp hơn khi làm một cành hoa đem sắc hương tô điểm cho mùa xuân đất mẹ! Còn gì vui hơn khi được làm con chim nhỏ đựng tiếng hót rộn ràng làm vui cho đời! những hình ảnh bông hoa, tiếng chim đã xuất hiện trong xúc cảm của thi nhân về mùa xuân thiên nhiên tươi đẹp, giờ lại được sử dụng để thể hiện lẽ sống của mình. Một ý nghĩa mới đã mở ra, đó là mong muốn được sống có ích, sống làm đẹp cho đời là lẽ thường tình. Hình ảnh “nốt trầm” và lặp lại số từ “một” tác giả cho thấy ước muốn tha thiết, thực tình của mình. Không ồn ào, cao giọng, thi sĩ chỉ muốn làm “một nốt trầm” nhưng phải là “một nốt trầm xao xuyến” để góp vào bản hoà ca chung. tức là thi sĩ muốn đem phần nhỏ bé của riêng mình để góp vào công cuộc đổi mới và đi lên của quốc gia. Sự chuyển đổi đại từ nhân xưng “tôi” sang “ta” cũng có ý nghĩa sâu sắc. Đó là sự chuyển đổi từ cái “tôi” tác giả ở khổ thơ đầu mang sắc thái nhỏ nhẹ, riêng tư sang đại từ nhân xưng “ta” mang sắc thái trọng thể. Ở đây, cái “tôi” tác giả không chỉ đựng tiếng nói của tư nhân mình mà còn nói lên tiếng lòng của mỗi người trong một mùa xuân mới, thể hiện sự hòa quyện, thống nhất giữa cái riêng và cái chung, giữa tư nhân và cộng đồng. Nhạc điệu thơ chậm rãi, đi vào chiều sâu trầm lắng, thiết tha. Đọc đoạn thơ, ta xúc động trước ước nguyện của thi sĩ xứ Huế và cũng là ước nguyện của nhiều người.
Lẽ sống của Thanh Hải còn được thể hiện trong những vần thơ sâu lắng:
Một mùa xuân nhỏ
Lặng lẽ dâng cho đời
Dù là tuổi hai mươi
Dù là khi tóc bạc.
Cách sử dụng ngôn từ của thi sĩ Thanh Hải rất chuẩn xác, tinh tế và gợi cảm. Làm cành hoa, làm con chim, làm nốt trầm và làm một mùa xuân nho nhỏ để lặng lẽ hiến dâng cho thế cục. “Mùa xuân nho nhỏ” là một ẩn dụ đầy sáng tạo, biểu lộ một thế cục đáng yêu, một khát vọng sống cao đẹp. Mỗi người hãy làm một mùa xuân, hãy đem tất cả những gì tốt đẹp, tinh tuý của mình, dẫu có nhỏ bé để góp vào làm đẹp cho mùa xuân quốc gia. Cặp từ láy “nho nhỏ”, “lặng lẽ” cho thấy một thái độ thực tình, khiêm nhượng. Không khoe khoang, cao điệu mà chỉ lặng lẽ thầm lặng hiến dâng. Ý thơ thể hiện một ước nguyện, một khát vọng, một mục đích sống. Biết lặng lẽ dâng đời, biết sống vì mọi người cũng là cách sống mà thi sĩ Tố Hữu đã viết:
“nếu như là con chim chiếc lá
Thì con chim phải hót, chiếc lá phải xanh,
Lẽ nào vay mà không trả
Sống là cho, đâu chỉ nhận riêng mình”.
Nhớ khi xưa, Ức Trai tiên sinh đã từng tâm niệm:
“Bui một tấc lòng trung lẫn hiếu
Mài chăng khuyết, nhuộm chăng đen”.
Còn bây giờ, Thanh Hải – thi sĩ xứ Huế trước khi về với toàn cầu “người hiền” cũng đã ước nguyện:
“Lặng lẽ dâng cho đời
Dù là tuổi hai mươi
Dù là khi tóc bạc”.
Lời ước nguyện thật thuỷ chung, son sắt. Sử dụng điệp ngữ “dù là” nhắc lại hai lần như tiếng lòng tự dặn mình đinh ninh: dẫu có ở giai đoạn nào của thế cục, tuổi hai mươi tràn đầy sức trẻ, hay khi đã già, bệnh tật thì vẫn phải sống có ích cho đời, sống làm đẹp cho quốc gia. Đây là một vấn đề nhân sinh quan nhưng đã được chuyển tải bằng những hình ảnh thơ sáng đẹp, bằng giọng thơ nhẹ nhõm, thủ thỉ,thiết tha. Vì vậy, mà sức lan tỏa của nó thật lớn!
Bài thơ được viết vào thời gian cuối đời, trước khi thi sĩ đi vào cõi vĩnh hằng, nhưng trong bài thơ, cũng như đoạn thơ không hề có chút băn khoăn về bệnh tật, về những suy nghĩ riêng tư cho bản thân. Chỉ “lặng lẽ” mà cháy bỏng một nỗi khát khao được dâng những gì đẹp đẽ nhất của thế cục mình cho quốc gia. Đây không phải là câu khẩu hiệu của một thanh niên vào đời, mà là lời tâm niệm của một con người đã từng trải qua hai cuộc chiến tranh, đã cống hiến trọn vẹn thế cục và sự nghiệp của mình cho cách mệnh.
Đoạn thơ, bài thơ với những hình ảnh đơn sơ, sắp gũi mà chứa đựng nhiều xúc cảm, nhiều suy nghĩ. Bằng thể thơ năm chữ, giọng điệu thực tình, tha thiết thích hợp với tâm trạng xúc cảm, cùng với hình ảnh ẩn dụ… Thanh Hải đã gửi tới cho chúng ta một thông điệp đáng quý: mỗi người hãy sống có khát vọng, sống có cống hiến, dù chỉ là phần nhỏ bé của mình vào công cuộc bảo vệ, giữ gìn và dựng xây quốc gia. Đọc đoạn thơ, bài thơ ta càng yêu hơn, trân trọng hơn lẽ sống mà Thanh Hải để lại, ta càng phải tự nhủ: Hãy sống đẹp – sống như Thanh Hải đã sống.
Cảm nhận khổ thơ 4,5 bài thơ Mùa xuân nho nhỏ – Mẫu 6
Khi quốc gia đang trên đà đi lên chủ nghĩa xã hội, hòa nhập với cộng đồng khi cần những con người biết hi sinh, biết cống hiến. Thanh Hải là một trong những thi sĩ tràn đầy nhiệt huyết của tuổi xanh, dù sức khỏe không tốt. Bài thơ “Mùa xuân nho nhỏ” đã phần nào nêu lên ước nguyện nhỏ nhoi nhưng có ý nghĩa lớn đối với quốc gia. Đặc biệt trong hai khổ thơ:
Ta làm con chim hót
Ta làm một nhành hoa
Ta nhập cùng hòa ca
Một nốt trầm xao xuyến
Một mùa xuân nho nhỏ
Lặng lẽ dâng cho đời
Dù là tuổi đôi mươi
Dù là khi tóc bạc
Thật vậy, xuyên suốt bài thơ “Mùa xuân nho nhỏ” là niềm vui phơi phới của tác giả trước sự thay đổi mạnh mẽ của quốc gia. Một con người đầy nhiệt huyết và thèm khát được cống hiến cho quốc gia như Thanh Hải thật đáng ngưỡng mộ, trân trọng.
Thanh Hải ước nguyện thật đơn thuần, mộc mạc nhưng có ý nghĩa khái quát lớn đối với mỗi người, đặc biệt là người trẻ:
Ta làm con chim hót
Ta làm một nhành hoa
Ta nhập vào hòa ca
Một nốt trầm xao xuyến
Không ước mong cao xa, vĩ đại, “ta” chỉ ước những điều nhỏ nhoi, bình dị nhưng không phải người nào cũng có thể làm được. “Con chim hót”, “một nhành hoa”… tưởng chừng là những điều bình dị, đơn thuần với vẻ đẹp thầm lặng và lặng lẽ nhưng lại có ý nghĩa lớn đối với mạch thơ. Tác giả chỉ nguyện hóa thân thành con chim có thể đựng vang tiếng hót làm vui vẻ cuộc sống này, được tự do tung bay tới những chân trời mới phục vụ cho nhân dân. Ước làm một nhành hoa để tỏa hương và khoe sắc làm giàu đẹp và phong phú hơn cho quê hương, quốc gia. Mặc dù ước nguyện này có phần lạ kì nhưng nó chất phác và sắp gũi với đời sống hằng ngày.
Và Thanh Hải còn hy vọng rằng chút cống hiến bé nhỏ của mình sẽ hòa vào biển người rộng lớn, đóng góp vào công cuộc xây dựng và phát triển quốc gia.
Ta nhập vào hòa ca
Một nốt trầm xao xuyến
Chỉ là “một nốt trầm” rất nhỏ nhập vào bản hòa ca nhiều thanh sắc cũng đã khiến cho tác giả quá thoả nguyện, quá hài lòng. Chính tấm chân tình của tác giả khiến người đọc không thể kìm được dòng xúc cảm. Và rồi tự Thanh Hải nhận mình là “một mùa xuân nho nhỏ” giữa mùa xuân lớn của quốc gia. Dù mùa xuân ấy lặng lẽ và thầm lặng hi sinh, cống hiến nhưng đó là ước nguyện của một con người khát sống, khát yêu thương.
Mùa xuân nho nhỏ nhưng lại có ý nghĩa vô cùng lớn lao. Một mùa xuân nhỏ, góp thành mùa xuân lớn, tích tiểu thành đại là việc mà mỗi người chúng ta cần phải làm, cần phải quyết tâm để cống hiến. Và những ước nguyện bình dị nhưng lớn lao đó đã thôi thúc tác giả cống hiến mà không đòi hỏi, chỉ lặng lẽ thầm lặng tương tự:
Dù là tuổi hai mươi
Dù là khi tóc bạc
Một ý niệm về thời gian giàu triết lí nhân sinh. Thời gian là tuổi xanh hay là tuổi già thì cống hiến vẫn luôn là điều vô cùng cần thiết, không cần phải có suy nghĩ trẻ mới nên cống hiến. Đó là một tấm lòng rất mực cao cả của Thanh hải.
Những lời thơ nhẹ nhõm, chân tình của Thanh Hải cùng với ước nguyện bình dị đã lắng lại trong lòng người đọc nhiều dư ba nhất.
Cảm nhận khổ thơ 4,5 bài thơ Mùa xuân nho nhỏ – Mẫu 7
“Sống trong đời sống
Cần có một tấm lòng
Để làm gì, em biết không?
Để gió cuốn đi, để sóng cuốn trôi…”
Những câu thơ, lời hát đầy ý nghĩa ấy ca tụng tấm lòng của con người trong cuộc sống. Con người sống trên thế cục, ai ai cũng nên có một tấm lòng, một lẽ sống, một khát vọng sống đúng đắn. Và Thanh Hải đã có một khát vọng, một ước nguyện sống đẹp. “Mùa xuân nho nhỏ” là thi phẩm nói lên điều ấy. Đặc biệt, hai khổ thơ 4, 5 của tác phẩm đã thể hiện vẻ đẹp của một thế cục với những khát khao hiến dâng mãnh liệt.
nếu như khổ thơ 1, 2, 3, tác giả Thanh Hải khắc họa vẻ đẹp của thiên nhiên, của đất trời xứ Huế thì tới khổ 4, 5 dòng xúc cảm đã chuyển sang sự suy tư, mạch lạc với những suy ngẫm triết lí về thế cục. Mùa xuân của quê hương quốc gia được hiện lên với những niềm khát khao hy vọng cháy bỏng:
“Ta làm con chim hót
Ta làm một cành hoa
Ta nhập vào hòa ca
Một nốt trầm xao xuyến”.
Điệp từ “ta” được lặp lại tới ba lần, “ta làm” được lặp lại như một khát khao cống hiến mãnh liệt. Tác giả muốn hóa thân thành “con chim” để góp tiếng ca cho đời, để đem lại niềm vui cho mọi người, muốn hóa thân thành “cành hoa” để tô điểm, tô sắc thêm cho thế cục và muốn “nhập vào hòa ca” để góp một tiếng nhạc hay cho ngày mai. sau hết, tác giả mong muốn trở thành “Một nốt trầm xao xuyến” trong bản nhạc đầy thanh âm của cuộc sống. Sự cống hiến ấy lặng lẽ, thầm lặng, không phô trương, xa hoa, không câu lệ. Tất cả đều bình dị, nhẹ nhõm. Một ước mơ nhỏ nhoi, giản dị tới vô cùng. Ước nguyện sống ấy vô cùng cao đẹp. Không chỉ cho riêng thi sĩ, mà còn cho mọi người, cho dân tộc, cho quốc gia. Khát vọng ấy vượt qua tất cả mọi phạm vi, giới hạn. Ngay cả khi nằm trên giường bệnh, cái khát vọng cao quý ấy cũng không bị dập tắt. Tác giả vẫn tràn đầy niềm tin, hy vọng và động lực vào cuộc sống, vào khát vọng cống hiến của bản thân.:
“Một mùa xuân nho nhỏ
Lặng lẽ dâng cho đời
Dù là tuổi hai mươi
Dù là khi tóc bạc”
Mùa xuân nho nhỏ ấy là mùa xuân của tác giả, mùa xuân trong lòng của một thi sĩ đang chống chọi với bệnh tật nhưng có khát vọng lớn lao, cao cả. Mùa xuân nho nhỏ ấy nguyện góp chung vào mùa xuân lớn của toàn dân tộc. Và mùa xuân ấy chỉ “lặng lẽ dâng cho đời” mà thôi, không quá phô trương, xa hoa, một mùa xuân lặng lẽ nhưng lớn lao. Dù tuổi tác có hai mươi hay là khi tóc đã điểm bạc, dù già hay trẻ, ở bất kì độ tuổi nào, đều có mong muốn hiến dâng cho Tổ quốc những gì tươi đẹp nhất của thế cục.
Đọc cả bài thơ nói chung và đặc biệt là khổ thơ 4,5 nói riêng của thi phẩm Mùa xuân nho nhỏ, người đọc càng thêm trân quý những trị giá tốt đẹp của cuộc sống. Một thi sĩ yêu quốc gia, yêu tổ quốc tới da diết, mong muốn trở thành một phần nhỏ của mùa xuân dân tộc. Đọc xong thi phẩm, những khát khao cháy bỏng của con người như được tiếp thêm động lực, những ước nguyện thanh xuân của những bạn trẻ như có thêm niềm tin mãnh liệt. Mỗi người hãy tạo ra mùa xuân riêng trong lòng mình, mùa xuân chung của tất cả mọi người. Đó cũng chính là thông điệp mà tác giả Thanh Hải muốn gửi gắm qua tác phẩm này.
Cảm nhận khổ thơ 4,5 bài thơ Mùa xuân nho nhỏ – Mẫu 8
Cứ mỗi độ xuân về, lòng người lại rộn rực những nỗi vui khó tả. Bởi vậy, mùa xuân luôn khiến người ta thổn thức, mong chờ và phấn khởi vô số. Xuân cũng làm cho biết bao thi sĩ phải xao lòng mà viết nên những vần thơ tuyệt diệu, bởi đâu chỉ có xuân đất trời thôi đâu, lòng người cũng đang “xuân”, đang khát khao cống hiến những đẹp đẽ nhất cho Tổ quốc ,cho quê hương mình. thi sĩ Thanh Hải đã viết nên những vần thơ đẹp tới nao lòng như thế qua bài “Mùa xuân nho nhỏ”, đặc biệt, thi phẩm đã nói lên ước nguyện quá đỗi thực tình của thi sĩ gửi gắm vào lẽ sống, vào thế cục. Và mong muốn ấy được thể hiện rất xúc cảm, mãnh liệt qua những lời thơ:
“Ta làm con chim hót
Ta làm một cành hoa
Ta nhập vào hoà ca
Một nốt trầm xao xuyến.
Một mùa xuân nho nhỏ
Lặng lẽ dâng cho đời
Dù là tuổi hai mươi
Dù là khi tóc bạc.”
Trước sức xuân trong sáng, tinh khôi đang tràn trề khắp mọi nẻo, tâm hồn con người cũng yêu xuân, yêu quốc gia, yêu thế cục và mong muốn được cống hiến cho đời những điều đẹp đẽ. Ta muốn làm một con chim nhỏ đựng tiếng hát líu lo mang âm thanh trong trẻo tới mọi người. Đó là cánh chim tự do giữa bầu trời yên bình hót tiếng ca hy vọng vào tương lai tươi đẹp. Ta muốn làm một bông hoa thôi, một bông hoa nhẹ nhõm, khoe sắc, điểm hương cho thế cục. Bông hoa của vẻ đẹp, của tình yêu, của sức sống. Tất cả những hình ảnh thiên nhiên quá đỗi bình dị ấy nhưng được tác giả khát khao hoà nhập vào chính mình để tô điểm thế cục. Đó là lẽ sống của thương yêu, của khát khao sống và hiến dâng những tinh túy nhất cho cộng đồng, quốc gia, dù đó là điều giản dị thôi nhưng thực tình là đủ. Và hoà trong xúc cảm ấy, Thanh Hải lại mong mình là một nốt trầm xao xuyến giữa bản nhạc thế cục. Không phải là những âm thanh cao vút, xa xôi, cũng không phải là thứ âm thanh ồn ào, náo nhiệt mà là một nốt trầm dịu nhẹ, an nhiên, thầm lặng lặng lẽ hoà trong khúc ca giữa đời sống. Đó là sự cống hiến thầm lặng, mong muốn góp phần nhỏ bé của thế cục mình vào chỗ công cuộc xây dựng quê hương. Tác giả hoà cái tôi riêng vào cái ta chung như nói lên nỗi lòng của bao người, bao thế hệ quốc gia vẫn tự nguyện hiến dâng những vẻ đẹp của tâm hồn và tài năng của mình vào sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc.
“Một mùa xuân nhỏ
Lặng lẽ dâng cho đời
Dù là tuổi hai mươi
Dù là khi tóc bạc.”
Ta chỉ là một mùa xuân nho nhỏ thôi, một thế cục nồng nhiệt và những cống hiến của ta cũng nhỏ bé so với biết bao điều đẹp đẽ của toàn cầu ngoài kia. Nhưng nếu như được là một phần nhỏ ấy thôi, ta vẫn muốn dành trọn cho quốc gia thương yêu. Dù là trong những ngày bom đạn chiến tranh, ta can đảm tranh đấu với súng đạn của quân thù thì tới ngày hôm nay, khi quốc gia yên bình, hạnh phúc, khi tuổi đã xế chiều ta vẫn luôn giữ khát khao, tình yêu dành trọn tâm hồn mình cho quốc gia. Đó là một tấm lòng mãi mãi trường tồn theo thời gian, dù thanh xuân hay khi đã về già, vẫn mong muốn góp sức mình làm đẹp cho thế cục.
Bằng tình cảm thực tình, tiếng nói giản dị dễ đi vào lòng người, giọng thơ thủ thỉ nhẹ nhõm như nhắc nhở mỗi chúng ta về niềm yêu cuộc sống. Thanh Hải đã gửi gắm vào thế hệ hệ tương lai một mục đích sống, một lẽ sống cao đẹp nơi tâm hồn – “sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình”. Hãy sống và cống hiến hết mình cho đời, dâng những bông hoa đẹp nhất của thế cục mình dựng xây cho đời sống một cách trọn vẹn nhất.
Cảm nhận khổ thơ 4,5 bài thơ Mùa xuân nho nhỏ – Mẫu 9
Những khát khao, những lý tưởng sống đẹp đẽ luôn là hành trang cho mỗi người tiến bước, cống hiến và dựng xây đời. thi sĩ Thanh Hải cũng từng viết về lẽ sống đẹp qua những vần thơ của mình, tiêu biểu trong số ấy phải kể tới tác phẩm “Mùa xuân nho nhỏ” được ông viết vào những năm cuối đời mình. Khổ thơ 4 và khổ thơ 5 của bài thơ đã biểu hiện đẹp đẽ nhất về tình thần ấy.
” Ta làm con chim hót
Ta làm một nhành hoa
Ta biến trong hoà cà
Một nốt trầm xao xuyến”
Cảnh sắc mùa xuân có bông hoa tím, dòng sông xanh, nổi tiếng chim chiền chiện trong ngần khiến thi sĩ thổn thức những yêu thương. Mùa xuân tràn đầy sức sống, rực rỡ sắc màu, rộn ràng thanh âm tương tự nên lòng người cũng không thể thờ ơ, đâu đó trong ngõ ngỏng của tâm hồn mùa xuân đang trỗi dậy, mọc những mầm xanh của niềm tin, của ước muốn được góp sức xuân của mình cho quốc gia, cho nhân dân. Điệp ngữ “ta làm” nhấn mạnh sự chủ động của chủ thể đồng thời cho thấy được sự khát khao và bản lĩnh muốn được thực hiện để cống hiến niềm vui cho đời. Lúc này đây, không còn là cái “tôi” riêng nữa mà cái “tôi” đã hòa chung vào cái “ta” của cộng đồng, là ước muốn của muôn triệu con người.
Những ước muốn bình dị, những giấc mơ đơn sơ, những ước nguyện giản đơn: “con chim hót”; “một nhành hoa” thật đáng trân quý biết bao. Người ta thường nói về những giấc mơ đầy vĩ đại, những khát khao to lớn nhưng có ai biết được rằng thứ tốt đẹp nhất phải được dựng xây từ những điều nhỏ bé. Là một chú chim nhỏ được bay tự do trên bầu trời bình yên, góp vui cho đời tiếng hót, là bông hoa dại cũng toả sắc hương tô điểm trên mỗi cung đường của Tổ quốc mình, là một nốt nhạc “trầm” góp vào bản nhạc hoà ca của thế cục. Và dù có là gì đi chăng nữa, nơi sâu thẳm tâm hồn vẫn muốn làm chủ đời mình, góp sức mình vào tô điểm mùa xuân lớn của dân tộc. Giọng thơ lúc này đây như thôi thúc, như thúc giục hãy hành động, hãy làm đi, hãy nguyện ý đóng góp mình vào dựng xây đời, dựng xây quê hương.
Trái tim người thi sĩ luôn ý thức được trách nhiệm của chính mình với thế cục. Và có những điều không cần phải phô trương, không cần những mỹ từ ngợi khen, tác giả chỉ muốn mọi điều đều nhẹ nhõm, thầm lặng:
“Một mùa xuân nho nhỏ
Lặng lẽ dâng cho đời
Dù là tuổi hai mươi
Dù là khi tóc bạc”
Lẽ sống của thi sĩ thật dung dị biết bao, mỗi thế cục là mỗi mùa xuân, thi sĩ cũng muốn cống hiến mùa xuân của mình, góp mùa xuân ấy vào mùa xuân rộng lớn của giang sơn mình. Dù là nhỏ bé đó thôi nhưng là duy nhất, nhưng là những đẹp đẽ nhất mà thi sĩ ưu ái dành riêng nó để góp vào xây nên một mùa xuân rực rỡ nhất, sống động nhất của quốc gia. Tác giả lựa chọn cho mình cách cống hiến thầm lặng “lặng lẽ dâng cho đời”, chỉ lặng lẽ thôi nhưng nó sẽ làm đẹp cho đời, cho người, hơn tất thảy, những sự hy sinh thầm lặng thật đáng ngưỡng mộ, đáng ngợi ca biết bao.
“Dù là tuổi hai mươi
Dù là khi tóc bạc”
Điệp từ “dù là” đặt ở đầu hai câu thơ như một lời hứa, một lời khẳng định, một lời tự nhủ đầy quyết tâm về khát vọng hiến dâng dù khi mái đầu còn xanh hay khi tóc bạc. Dù khi còn là những sức trẻ của tuổi hai mươi hay những tháng năm nhọc nhằn của tuổi già thì vẫn phải giúp ích cho thế cục. Khát vọng cống hiến trở thành lẽ sống bất diệt trong thế cục.
Xuân Diệu cũng viết về mùa xuân với sự say đắm trước cũng đường tươi đẹp của thiên nhiên, với khát khao sống vội vàng bởi thời gian hữu hạn:
” Ta muốn ôm…..
…
Hỡi xuân hồng ta muốn cắn vào ngươi”
Xem Thêm : Nghị luận Đói cho sạch rách cho thơm (3 mẫu)
Dù không quá vội vàng, vồn vập như Xuân Diệu, ta tới với mùa xuân của Thanh Hải bằng sự trong trẻo, nhẹ nhõm có phần thư thái, nhưng sâu bên trong cũng là một ý thức sống vội, sống để cống hiến những gì tinh túy và đẹp đẽ nhất của đời sống mình cho cộng đồng mình.
Chỉ với hai khổ thơ thôi mà khi đọc xong, lòng em không khỏi suy ngẫm về chính mình. có nhẽ thời gian qua em đã bỏ lỡ nhiều điều, từ nay em sẽ quyết tâm trưởng thành hơn, góp sức mình dù nhỏ bé để viện trợ mọi người, xây dựng quê hương quốc gia mình.
Cảm nhận khổ thơ 4,5 bài thơ Mùa xuân nho nhỏ – Mẫu 10
Mùa xuân nho nhỏ được tác giả sáng tác không lâu trước khi qua đời, tác phẩm nói lên những mong muốn, tâm sự, khát khao của tác giả mong muốn cống hiến cho đời, điều đó thấy rất rõ trong hai khổ thơ 4,5.
Trong đoạn đầu tác giả thể hiện tình yêu thiên nhiên, yêu quốc gia qua những vần thơ say đắm lòng người, thi sĩ Thanh Hải đã chuyển giọng thơ sang phân trần suy ngẫm về mùa xuân của quốc gia và những mong muốn của chính tác giả.
“Ta làm con chim hót,
Ta làm một cành hoa.
Ta nhập vào hoà ca,
Một nốt trầm xao xuyến”
Nhịp thơ có phần nhanh hơn, cụm từ “ta làm” thể hiện được những mong muốn cháy bỏng của chính tác giả, mong muốn thực hiện nhiều điều ý nghĩa, ước nguyện của tác giả được làm con chim, cành hoa để góp vào vườn hoa đầy màu sắc,tô điểm cho mùa xuân. thi sĩ cũng mong trở thành một “nốt trầm” nhẹ nhõm hòa mình vào khúc ca của mùa xuân.
Nên nhớ tác giả đang trong thời gian bị bệnh nặng và những điều đơn thuần, thông thường nhưng lại trở nên quá xa vời với tác giả, ước nguyện của Thanh Hải lúc này trở nên giản dị, thể hiện lối sống cao đẹp. Đó chính là khát vọng cống hiến sức lực của bản thân vào mùa xuân của thiên nhiên, quốc gia.
Một mùa xuân nho nhỏ
Lặng lẽ dâng cho đời
Dù là tuổi hai mươi
Dù là khi tóc bạc.
Giọng thơ lúc này vẫn nhẹ nhõm, sâu lắng như lời tâm sự từ tận đáy lòng, dẫu rằng đã qua mùa xuân của tuổi xanh nhưng tác giả vẫn mong muốn hòa mình vào mùa xuân chung, cụm từ “dù là” thể hiện thái độ bất chấp tuổi tác vẫn kiên quyết cống hiến sức lực, trí tuệ vào sự phát triển của quốc gia. Đó chính là tấm lòng chân tình đáng quý biết bao của thi sĩ Thanh Hải.
Khổ 4, 5 của bài thơ Mùa xuân nho nhỏ giọng thơ trở nên sâu lắng, xúc cảm như lời tâm tư, ước nguyện cuối đời. Ông đã giãi bày những khát khao, mong muốn giản dị và cao cả của mình: sống là phải cống hiến hòa mình vào mùa xuân chung của thiên nhiên, quốc gia tới giây phút cuối cùng.
Cảm nhận khổ thơ 4,5 bài thơ Mùa xuân nho nhỏ – Mẫu 11
Thanh Hải thi sĩ lãng mạn và gắn bó với xứ Huế hữu tình với con sông Hương thơ mộng và núi Ngự Bình. Chính tại đây giúp tác giả Thanh Hải có những vần thơ hay và thú vị. Thanh Hải có rất nhiều đóng góp cho văn học cách mệnh miền Nam được rất nhiều nhà văn, nhà nghiên cứu đánh giá cao. Nhắc tới ông chúng ta phải nhớ tới bài thơ “Mùa xuân nho nhỏ”. Tác phẩm được thi sĩ sáng tác khi đang bệnh và trước vẻ đẹp của thiên nhiên, thời khắc quốc gia vào xuân. thi sĩ mong muốn khát khao hòa nhập hiến dâng cho mùa xuân quốc gia và dân tộc. Khát vọng đó được thể hiện rõ trong khổ 4 5 của bài thơ.
Ta làm con chim hót
Ta làm một cành hoa
Ta nhập vào hòa ca
Một nốt trầm xao xuyến.
Một mùa xuân nho nhỏ
Lặng lẽ dâng cho đời
Dù là tuổi hai mươi
Dù là khi tóc bạc…
quốc gia vào xuân, tác giả nhận thấy được mùa xuân trỗi dậy từ bản thân đó là mùa xuân lòng người, mùa xuân sức sống.
Ta làm con chim hót
Ta làm một cành hoa
Ta nhập vào hòa ca
Một nốt trầm xao xuyến.
Tác giả muốn là tiếng chim hót hoà trong khu vườn tràn ngập tiếng chim, xin làm một cành hoa trong khu vườn hoa xinh đẹp, xin là nốt nhạc trong bản đồng ca của dân tộc trong thời kì đổi mới. Mong uớc của tác giả trở nên sắp gũi và giản dị một cách lạ thường. Nhịp thơ lúc này trở nên nhanh và tất tả như chính dòng thời gian đang trôi đi.
Tâm hồn nhỏ bé của tác giả thỉnh thoảng lại mạnh mẽ nhưng giản dị và thầm lặng:
Một mùa xuân nho nhỏ
Lặng lẽ dâng cho đời
Tác giả cũng phát hiện hình ảnh “mùa xuân nho nhỏ đó là sự cống hiến của mỗi con người hòa chung vào mùa xuân của đất trời, của Tổ quốc. thi sĩ mong muốn được làm việc, cống hiến cho quốc gia, quê hương mặc cho tuổi tác đã lớn:
Dù là tuổi hai mươi
Dù là khi tóc bạc
tuổi xanh làm việc, cống hiến, tuổi già cũng không khác là bao. thi sĩ có trách nhiệm đối với quê hương, quốc gia. Lời thơ không chỉ là nguyện vọng, mong mỏi của ông mà còn kêu gọi mọi người cùng nhau gắng sức xây dựng quốc gia trở nên tươi đẹp và tử tế hơn.
Những con người như Thanh Hải hay của nhà văn Nguyễn Thành Long trong truyện ngắn Lặng lẽ Sa Pa về nhân vật anh thanh niên họ đều đang góp công sức thầm lặng của bản thân vào sự nghiệp phát triển quê hương quốc gia. Đó chính là mùa xuân nho nhỏ mà Thanh Hải nhắn nhủ tới chúng ta.
Cảm nhận khổ thơ 4,5 bài thơ Mùa xuân nho nhỏ – Mẫu 12
“nếu như là con chim, chiếc lá,
Con chim phải hót, chiếc lá phải xanh
Lẽ nào vay mà không trả,
Sống là cho, đâu chỉ nhận riêng mình.”
(Tố Hữu)
Tố Hữu – thi sĩ cùng quê hương xứ Huế với Thanh Hải – đã viết trong bài “Một khúc ca xuân” những lời tâm niệm thật thực tình, giản dị và tha thiết. Còn Thanh Hải khi viết bài thơ “Mùa xuân nho nhỏ” trước lúc ra đi, không những đã giãi bày những suy ngẫm mà còn mong ước được hiến dâng một mùa xuân nho nhỏ của mình cho mùa xuân vĩ đại của quốc gia Việt Nam. Thanh Hải đã thể hiện “tâm nguyện thật thiết tha, cảm động của thi sĩ Thanh Hải với quốc gia, với thế cục rõ nhất trong hai khổ thơ 4,5:
Sau những dòng thơ dâng tràn tình yêu thiên nhiên, lòng tự hào, lạc quan, tin yêu đối với quốc gia, dân tộc Thanh Hải chuyển sang giọng thơ ấy rất giàu sức suy tưởng và làm say đắm lòng người. Từ xúc cảm của thiên nhiên, quốc gia, mạch thơ đã chuyển một cách tự nhiên sang phân trần suy ngẫm và tâm niệm của thi sĩ trước mùa xuân của quốc gia.
Mùa xuân của thiên nhiên, quốc gia thường gợi lên ở mỗi con người niềm khát khao và hy vọng. Với Thanh Hải cũng thế, đây chính là thời khắc mà ông nhìn lại thế cục và bộc bạch tâm niệm thiết tha của một nhà cách mệnh, một thi sĩ đã gắn bó trọn đời với quốc gia, quê hương với một khát vọng thực tình và tha thiết:
“Ta làm con chim hót,
Ta làm một cành hoa.
Ta nhập vào hòa ca,
Một nốt trầm xao xuyến”
Nhịp thơ dồn dập và điệp từ “ta làm” diễn tả rõ nét khát vọng cống hiến của thi sĩ. Đó là khát vọng sống hòa nhập vào cuộc sống của quốc gia, cống hiến phần tốt đẹp, dù nhỏ bé, của mình cho thế cục chung, cho quốc gia. Điều tâm niệm ấy được thể hiện một cách thực tình trong những hình ảnh tự nhiên giàu sức gợi tả, gây xúc động sâu xa trong lòng người đọc. Ước nguyện được làm một tiếng chim, một cành hoa để góp vào vườn hoa muôn hương muôn sắc, rộn ràng tiếng chim, để đem lại hương sắc, tô điểm cho mùa xuân thêm tươi đẹp. thi sĩ nguyện cầu được làm một “nốt trầm xao xuyến” không ồn ào, không cao điệu mà chỉ thầm lặng, lặng lẽ để “nhập”vào khúc ca, tiếng hát của nhân dân vui mừng đón xuân về. Được tô điểm cho mùa xuân, được góp phần tạo dựng mùa xuân là tác giả đã nguyện hi sinh, nguyện cống hiến cho sự phồn vinh của quốc gia. Một ước mơ nho nhỏ, chân tình, không cao siêu vĩ đại mà sắp gũi quá, khiêm tốn và đáng yêu quá! Hình ảnh nhuần nhuỵ, tự nhiên, thực tình, giọng thơ nhè nhẹ, êm ái, ngọt ngào của những thanh bằng liên tục phối hợp với cách cấu tứ lặp lại tương tự đã mang một ý nghĩa mới nhấn mạnh thêm mong ước được sống có ích cho đời, cống hiến cho quốc gia như một lẽ tự nhiên. Điệp từ “ta” như một lời khẳng định, vừa như một tiếng lòng, như một lời tâm sự nhỏ nhẹ, chân tình. Ước nguyện đó đã được đẩy lên cao thành một lẽ sống cao đẹp, không chỉ cho riêng thi sĩ mà cho tất cả mọi người, cho thời đại của chúng ta. Đó là lẽ sống cống hiến cho đời lặng lẽ, khiếm tốn, không kể gì tới tuổi tác:
Một mùa xuân nho nhỏ
Lặng lẽ dâng cho đời
Dù là tuổi hai mươi
Dù là khi tóc bạc.
Thái độ “lặng lẽ dâng cho đời” nói lên ý nguyện thật khiêm nhượng nhưng hết sức dẻo dai và vô cùng đáng quý vì đó là những gì tốt đẹp nhất trong thế cục. Thật cảm động làm sao trước ước ao của thi sĩ dẫu đã qua tuổi xuân của thế cục, vẫn được làm một mùa xuân nhỏ trong cái mùa xuân lớn lao ấy. Điệp ngữ “dù là” ở đây như một lời tự khẳng định để nhủ với lương tâm sẽ phải kiên trì, thử thách với thời gian tuổi già, bệnh tật để mãi mãi làm một mùa xuân nho nhỏ trong mùa xuân rộng lớn của quê hương quốc gia. Giọng thơ vẫn nhỏ nhẹ, chân tình nhưng mang sức khái quát lớn. Chính vì vậy, hình ảnh “mùa xuân nho nhỏ” ở cuối bài như ánh lên, toả sức xuân tâm hồn trong toàn bài thơ.
Thật cảm động và kính phục biết bao khi đọc những vần thơ như lời tổng kết của thế cục. “Dù là tuổi hai mươi” khi mới tham gia kháng chiến cho tới khi tóc bạc là thời khắc hiện thời vẫn lặng lẽ hiến dâng cho đời và những câu thơ này là một trong những câu thơ cuối cùng. “Một mùa xuân nho nhỏ” cuối cùng của Thanh Hải dâng tặng cho đời trước lúc ông bước vào toàn cầu cực lạc, chuẩn bị ra đi mãi mãi.
Những lời tâm sự cuối cùng của người sắp mất luôn là những lời thực, luôn chứa chan tình cảm, ước nguyện sâu lắng nhất… Và bài thơ này cũng chính là những điều đúc kết cả thế cục của ông. Ông đã giãi bày, tâm tình những điều sâu kín nhất trong lòng, và chính lúc đó Thanh Hải đã thả hồn vào thơ, cùng chung một nhịp đập với thơ để ông và thơ luôn được cùng nhau, hiểu nhau và giãi bày cho nhau.
Cảm nhận khổ thơ 4,5 bài thơ Mùa xuân nho nhỏ – Mẫu 13
Công cuộc xây dựng xã hội mới đòi hỏi những con người mới biết cống hiến, biết hi sinh. thi sĩ Thanh Hải, một thi sĩ cách mệnh đã thấm nhuần ý kiến trên. Bài thơ “Mùa xuân nho nhỏ” đã thay ông nói lên niềm tâm sự, khát vọng được cống hiến cho mùa xuân của quốc gia. Chỉ với hai đoạn thơ, tác giả đã nêu bật được niềm khát vọng thiết tha, cháy bỏng của mình:
Ta làm con chim hót
Ta làm một cành hoa
Ta nhập vào hòa ca
Một nốt trầm xao xuyến.
Một mùa xuân nho nhỏ
Lặng lẽ dâng cho đời
Dù là tuổi hai mươi
Dù là khi tóc bạc.
Trong sức xuân mạnh mẽ của đất trời, trong khí thế bừng bừng sức sống của quốc gia vào xuân, tác giả đã cảm nhận được mùa xuân trỗi dậy tự đáy tâm hồn mình. Đó là mùa xuân của lòng người, mùa xuân của sức sống tươi trẻ, mùa xuân của cống hiến và hi sinh.
Tác giả không mơ giấc mơ vĩ đại, chẳng tưởng một viễn cảnh lạ kì, mà tâm hồn tác giả nguyện những ước mơ đơn sơ, bình dị:
Ta làm con chim hót
Ta làm một cành hoa
Ta nhập vào hòa ca
Một nốt trầm xao xuyến.
Tác giả ước mơ được hi sinh, được cống hiến. Ước mơ cháy bỏng của tác giả sôi tràn nhiệt huyết, căng tràn nhựa hi sinh, thổi phồng lên một niềm tin bất diệt. Tác giả ước mong nhưng chỉ nguyện “làm” một cành hoa, một con chim hót. Tác giả thử nguyện rằng mình sẽ làm, vâng sẽ làm một tiếng chim, một cành hoa đế góp vào vườn hoa muôn hương muôn sắc, rộn ràng tiếng chim. Một cành hoa, một tiếng chim để tô điểm cho phong cảnh mùa xuân tươi đẹp. Đó là ước nguyện lạ thường, không phải nó cao siêu vĩ đại mà tại nó sắp gũi. Quá, đáng yêu quá. Ước được tô điểm cho mùa xuân, được góp phần tạo dựng mùa xuân là tác giả đã nguyện hi sinh, nguyện cống hiến cho sự phồn vinh của quốc gia.
Tác giả nguyện sẽ cống hiến, cống hiến những gì đơn sơ, giản dị, nhưng lại có ích cho đời:
Ta nhập vào hòa ca
Một nốt trầm xao xuyến
Tác giá không mơ được làm một cánh đại bàng lướt gió giữa trời xuân, không mơ được làm nốt nhạc vút cao trong dàn hòa ca bay bổng. Tác giả chỉ nguyện làm một tiếng chim hót, một nốt trầm nhưng xao xuyến lòng người. Một ước mơ nho nhỏ, chân tình.
Tâm hồn của tác giả hòa vào mùa xuân quốc gia, thôi thúc từng hồi, mạnh mẽ nhưng thầm lặng, lặng lẽ:
Một mùa xuân nho nhỏ
Lặng lẽ dâng cho đời
Dù là tuổi hai mươi
Dù là khi tóc bạc
nhan đề của bài thơ “Mùa xuân nho nhỏ” là tương tự. Mùa xuân nho nhỏ trong mùa xuân lớn lao của quốc gia. Đó là ước nguyện của tác giả, nguyện sẽ mãi mãi được làm việc, được hi sinh, cống hiến. Tác giả muốn góp vào mùa xuân chút công sức nhỏ bé của mình. Đó là ý thích, là niềm tin vào cuộc sống tốt đẹp, cũng là tấm lòng chân tình của tác giả. Tác giả không ước mong xa xôi: Một mùa xuân nho nhỏ
Vâng! Mùa xuân nho nhỏ, rất nhỏ nhưng lại có ý nghĩa lớn lao. Bởi tấm lòng của tác giả luôn hướng tới sự cống hiến tốt đẹp, bởi một mùa xuân nho nhỏ sẽ vẽ lên mùa xuân đất trời rộng lớn. Mùa xuân của tác giả chẳng ồn ào náo nhiệt mà thầm lặng lặng lẽ hiến dâng, chẳng phô trương, không cần ai biết tới: Lặng lẽ dâng cho đời
Ý thức của tác giả từ một ước nguyện hi sinh, thể hiện sâu hơn là lòng nhân hậu, muốn giúp đời trong thầm lặng lặng lẽ:
Dù là tuổi hai mươi
Dù là khỉ tóc bạc
tuổi xanh cống hiến hi sinh, tuổi già cũng thầm lặng cống hiến. Ý thức về trách nhiệm với quê hương, quốc gia, khát vọng được sống, được cống hiến trở thành một ý thức bất diệt trong tâm hồn tác giả. Tác giá sẽ sống và cống hiến. Còn sống là còn cống hiến. Lời thơ nhỏ nhẻ, chân tình quá! Tuổi hai mươi căng tràn sinh khí hay tuổi già tóc bạc ý thức trách nhiệm với quốc gia vẫn không thay đổi. Điệp từ “dù là” như là một lời hứa, cũng là một lời tự nhủ với lương tâm sẽ mãi mãi là mùa xuân nho nhỏ trong mùa xuân rộng lớn của quê hương, quốc gia.
Thấm nhuần tâm tư, ước nguyện của tác giả, được sống trong một xã hội hòa bình thống nhất, ta phải làm sao để với lương tâm ta, ta không hổ thẹn là người đã chối bỏ trách nhiệm với quốc gia, với quê hương. Như Thanh Hải, ta cũng nguyện được là một “mùa xuân nho nhỏ”.
Cảm nhận khổ thơ 4,5 bài thơ Mùa xuân nho nhỏ – Mẫu 14
“Mùa xuân nhỏ nhỏ” là khúc ca cuối cùng của thi sĩ Thanh Hải để lại cho thế cục. Từ cảm hứng về vẻ đẹp và thiên nhiên của xứ huế, thi sĩ liên tưởng tới mùa xuân vĩnh hằng của quốc gia, đồng thời thể hiện khát vọng dân hiến mùa xuân thế cục cho mùa xuân lớn của quốc gia. Tình cảm ấy được thể hiện thực tình và cảm động qua khổ 4 và 5 của bài thơ.
Xứ Huế mộng mơ dệt nên những tình cảm mến yêu tha thiết trong lòng thi sĩ. Từ những xúc cảm về mùa xuân trong suy tưởng, tác giả đã chuyển mạch thơ một cách tự nhiên sang phân trần những suy ngẫm và tâm niệm của mình về lẽ sống, về ý nghĩa trị giá của thế cục mỗi con người:
“Ta làm con chim hót
Ta làm một cành hoa
Ta nhập vào hoà ca
Một nốt trầm xao xuyến”.
Để phân trần lẽ sống của mình, ngay từ những câu thơ mở đầu đoạn, Thanh Hải đã đem tới cho người đọc cái nhạc điệu ngọt ngào, êm ái của những thanh bằng liên tục “ta”-“hoa”-“ca”. Điệp từ “ta” được lặp đi lặp lại thể hiện một ước nguyện thực tình, thiết tha. Động từ “làm”-“nhập” ở vai trò vị ngữ biểu lộ sự hoá thân tới diệu kỳ – hoá thân để sống đẹp, sống có ích.
thi sĩ đã lựa lựa chọn những hình ảnh đẹp của thiên nhiên,của cuộc sống để phân trần ước nguyện: “con chim”, “một cành hoa”, “một nốt trầm”. Còn gì đẹp hơn khi làm một cành hoa đem sắc hương tô điểm cho mùa xuân đất mẹ! Còn gì vui hơn khi được làm con chim nhỏ đựng tiếng hót rộn ràng làm vui cho đời!
những hình ảnh bông hoa, tiếng chim đã xuất hiện trong xúc cảm của thi nhân về mùa xuân thiên nhiên tươi đẹp, giờ lại được sử dụng để thể hiện lẽ sống của mình. Một ý nghĩa mới đã mở ra, đó là mong muốn được sống có ích, sống làm đẹp cho đời là lẽ thường tình.
Cái “tôi”của thi nhân trong phần đầu bài thơ giờ chuyển hoá thành cái “ta”. Có cả cái riêng và chung trong cái “ta” ấy. Với cách sử dụng đại từ này, thi sĩ đã khẳng định giữa tư nhân và cộng đồng, giữa cái riêng và cái chung.
Hình ảnh “nốt trầm” và lặp lại số từ “một” tác giả cho thấy ước muốn tha thiết, thực tình của mình. Không ồn ào, cao giọng, thi sĩ chỉ muốn làm “một nốt trầm” nhưng phải là “một nốt trầm xao xuyến” để góp vào bản hoà ca chung. tức là thi sĩ muốn đem phần nhỏ bé của riêng mình để góp vào công cuộc đổi mới và đi lên của quốc gia. Đọc đoạn thơ, ta xúc động trước ước nguyện của thi sĩ xứ Huế và cũng là ước nguyện của nhiều người.
Lẽ sống của Thanh Hải còn được thể hiện trong những vần thơ sâu lắng:
“Một mùa xuân nhỏ
Lặng lẽ dâng cho đời
Dù là tuổi hai mươi
Dù là khi tóc bạc.”
Xem Thêm : Top 8 mẫu phân tích Ý nghĩa nhan đề Mùa xuân nho nhỏ hay nhất
Cách sử dụng ngôn từ của thi sĩ Thanh Hải rất chuẩn xác, tinh tế và gợi cảm. Làm cành hoa, làm con chim, làm nốt trầm và làm một mùa xuân nho nhỏ để lặng lẽ hiến dâng cho thế cục.
“Mùa xuân nho nhỏ” là một ẩn dụ đầy sáng tạo, biểu lộ một thế cục đáng yêu, một khát vọng sống cao đẹp. Mỗi người hãy làm một mùa xuân,hãy đem tất cả những gì tốt đẹp, tinh tuý của mình, dẫu có nhỏ bé để góp vào làm đẹp cho mùa xuân quốc gia.
Cặp từ láy “nho nhỏ”, “lặng lẽ” cho thấy một thái độ thực tình, khiêm nhượng, lấy tình thương làm chuẩn mực cho lẽ sống đẹp, sống để cống hiến đem tài năng phục vụ quốc gia, phục vụ nhân dân.
Không khoe khoang, cao điệu mà chỉ lặng lẽ thầm lặng hiến dâng. Ý thơ thể hiện một ước nguyện, một khát vọng, một mục đích sống.Biết lặng lẽ dâng đời, biết sống vì mọi người cũng là cách sống mà thi sĩ Tố Hữu đã viết:
“nếu như là con chim chiếc lá
Thì con chim phải hót, chiếc lá phải xanh,
Lẽ nào vay mà không trả
Sống là cho, đâu chỉ nhận riêng mình”.
Nguyễn Sĩ Đại trong bài thơ Lá xanh, cũng đã phân trần:
“Người vá trời lấp bể
Kẻ đắp luỹ xây thành
Ta chỉ là chiếc lá
Việc của mình là xanh”
Thanh Hải trước khi về với toàn cầu “người hiền” cũng đã ước nguyện:
“Lặng lẽ dâng cho đời
Dù là tuổi hai mươi
Dù là khi tóc bạc”.
Lời ước nguyện thật thuỷ chung, son sắt. Sử dụng điệp ngữ “dù là” nhắc lại hai lần như tiếng lòng tự dặn mình đinh ninh: dẫu có ở giai đoạn nào của thế cục, tuổi hai mươi tràn đầy sức trẻ, hay khi đã già, bệnh tật thì vẫn phải sống có ích cho đời, sống làm đẹp cho quốc gia.
Đây là một vấn đề nhân sinh quan nhưng đã được chuyển tải bằng những hình ảnh thơ sáng đẹp, bằng giọng thơ nhẹ nhõm, thủ thỉ, thiết tha. Vì vậy, mà sức lan tỏa của nó thật lớn.
Bài thơ được viết vào thời gian cuối đời,trước khi thi sĩ đi vào cõi vĩnh hằng, nhưng trong bài thơ không hề gợi chút băn khoăn về bệnh tật, về những suy nghĩ riêng tư cho bản thân. Chỉ “lặng lẽ” mà cháy bỏng một nỗi khát khao được dâng những gì đẹp đẽ nhất của thế cục mình cho quốc gia. Khổ 4 và 5 của bài thơ là lời tâm niệm của một con người đã từng trải qua hai cuộc chiến tranh, đã cống hiến trọn vẹn thế cục và sự nghiệp của mình cho cách mệnh. Điều đó càng làm tăng thêm trị giá tư tưởng của bài thơ.
Cảm nhận khổ thơ 4,5 bài thơ Mùa xuân nho nhỏ – Mẫu 15
Gắn bó với nền thơ cách mệnh, Thanh Hải đóng góp quan trọng trong nền thi ca chống Mĩ cứu nước. Bài thơ “Mùa xuân nho nhỏ” là tác phẩm cuối cùng ông để lại cho thế cục. Từ tình yêu quê hương, quốc gia thiết tha, thi sĩ khát khao được hòa nhập, hiến dâng mùa xuân nho nhỏ của thế cục mình cho mùa xuân lớn của dân tộc, hóa thân thành một phần vĩnh hằng của quốc gia. Ước nguyện hiến dâng cao đẹp ấy được thi sĩ Thanh Hải thể hiện thực tình và cảm động qua khổ thơ 4 và 5 của bài thơ:
Ta làm con chim hót
Ta làm một cành hoa
Ta nhập vào hoà ca
Một nốt trầm xao xuyến
Một mùa xuân nho nhỏ
Lặng lẽ dâng cho đời
Dù là tuổi hai mươi
Dù là khi tóc bạc.
Đọc xong hai khổ thơ đó mà lòng ta vẫn còn bổi hổi, xao xuyến về ước nguyện cao đẹp của thi sĩ Thanh Hải. Với thể thơ năm chữ, mang âm hưởng dân ca nhẹ nhõm tha thiết, giàu hình ảnh, cấu trúc thơ chặt chẽ mang một nét đặc sắc riêng. Vấn đề ý nghĩa cuộc sống của mỗi tư nhân được Thanh Hải thể hiện một cách thực tình, tha thiết, bằng giọng văn nhỏ nhẹ như lời tâm sự, lời gửi gắm của mình với thế cục:
Ta làm con chim hót
Ta làm một cành hoa
Ta nhập vào hoà ca
Một nốt trầm xao xuyến
Tác giả Thanh Hải suy nghĩ về mình, về trách nhiệm đóng góp của mình trong mùa xuân của đời. nếu như ở khổ thơ đầu mùa xuân thiên nhiên được báo hiệu bằng hình ảnh một bông hoa đang nở rộ, bằng âm thanh thánh thót của tiếng chim chiền chiện thì giờ đây thi sĩ cũng muốn làm con chim hót, một cành hoa để góp phần làm nên một mùa xuân đẹp cho đời. Trong cái lớn lao của đất trời vào xuân, thi sĩ Thanh Hải chỉ muốn góp phần làm một tiếng chim trong giọng hót của muôn loài chim để âm thanh thêm rộn ràng, tưng bừng, mang niềm vui tới cho mọi người. Làm một cành hoa trong hương sắc của muôn hoa để góp thêm vẻ đẹp tươi thắm rực rỡ cho đời.
Đặc biệt hơn nữa là tác giả còn muốn làm một nốt trầm trong bản hợp tấu muôn lời muôn điệu của cuộc sống. Tác giả chỉ muốn làm một nốt trầm không vút cao, chỉ là một nốt trầm phụ bè của dàn hợp xướng làm nền cho bè vút lên nhưng là một nốt trầm xao xuyến lòng người, làm cho đời sinh động đáng yêu. Số từ “một” đặt trước “cành hoa”, “nốt trầm” thể hiện sự khiêm tốn của thi sĩ. Không làm được một vườn hoa thì hãy làm một bông hoa bé nhỏ. Không làm một dàn hợp xướng thì hãy làm một nốt trầm xao xuyến.
Chỉ xin làm một bông hoa, một tiếng chim, một nốt trầm để tô điểm làm đẹp, làm vui cuộc sống. Ước nguyện hóa thân của thi sĩ không cao xa, vĩ đại mà sắp gũi thân yêu. Không những vậy, khát vọng cống hiến ấy rất khiêm tốn, thầm lặng không ngừng nghỉ. Khiêm tốn ở chỗ tất cả ước nguyện của thi sĩ đọng lại ở hai câu thơ:
Một mùa xuân nho nhỏ
Lặng lẽ dâng cho đời
Hình ảnh thơ ở đây lập lại nhan đề “mùa xuân nho nhỏ” là điểm sáng thẩm mỹ của bài thơ. Mùa xuân là một khái niệm về thời gian. Vậy mà thi sĩ đã cụ thể hoá thành hình khối nho nhỏ để thể hiện tấm lòng mình. Không phải là một mùa xuân xanh, một mùa xuân hồng mà là một mùa xuân nho nhỏ.
Chính với khát vọng làm một tiếng chim hót , làm một cành hoa xinh, làm nốt nhạc trầm là Thanh Hải đã tạo ra một mùa xuân nho nhỏ để hoà mình vào mùa xuân lớn lao của quốc gia. Nó dâng hạnh phúc, sự sống cho đời. Nhưng trong cái xuân đời riêng vào mùa xuân mông mênh vô tận của thế cục là khát vọng khiêm tốn đáng yêu của một người thiết tha muốn cống hiến cho tổ quốc và ý thức rất rõ giới hạn của tư nhân mỗi người trước cái vô hạn rộng lớn của thế cục.
Điều đáng quý là thi sĩ không muốn cống hiến một cách phô trương mà cống hiến một cách thầm lặng lặng lẽ .Điểm đáng vượt bậc ở đây là tác giả Thanh Hải dẫu chỉ mong được đóng góp cho đời một mùa xuân nho nhỏ một cách thầm lặng nhưng lại miệt mài không dứt, hay là không ngừng nghỉ dù trẻ hay tuổi già.
Dù là tuổi hai mươi
Dù là khi tóc bạc.
Mùa xuân nho nhỏ chính là tấm lòng đáng quý của thi sĩ Thanh Hải đối với thế cục. Điệp ngữ “dù là” được lặp lại như mang ý nhấn mạnh đã giúp tác giả thể hiện thành công Ước nguyện hiến dâng mùa xuân thế cục mình cho mùa xuân lớn của quốc gia, bất chấp thách thức thời gian, tuổi già bệnh tật khẳng định quyết tâm cống hiến không giới hạn. Khát vọng ấy đã trở thành tâm nguyện bất diệt, khẳng định tình yêu tha thiết đối với cuộc sống và quê hương, quốc gia của thi sĩ.
Cảm nhận khổ thơ 4,5 bài thơ Mùa xuân nho nhỏ – Mẫu 16
“Mùa xuân… Mùa xuân, một mùa xuân nho nhỏ… Lặng lẽ dâng cho đời…” điệp khúc ấy được ngân lên dạt dào biết bao trái tim của những người đang cảm nhận, những người đang sống và làm việc đâu đó trên mảnh đất này. Và phải chăng đó là nguồn cảm hứng lớn của thi sĩ Thanh Hải với tình yêu quê hương, yêu cuộc sống và muốn một lần nữa được hiến dâng cho đời.
Trong không khí tưng bừng của đất trời mùa xuân, thi sĩ đã cảm nhận được một mùa xuân tươi trẻ, rộn rực trong tâm hồn. Đó là mùa xuân của lòng người, của đất trời
“Ta làm con chim hót
Ta làm một cành hoa
Ta nhập vào hòa ca
Một nốt trầm xao xuyến”.
Điêp từ ta làm diễn tả một cách rõ nét của thi sĩ. thi sĩ muốn làm một con chim, một nhành hoa để dâng tiếng hót của mình cho đời, để tỏa hương thơm ngạt ngào cho sắc xuân. Từ khát vọng được hòa nhập đó thi sĩ đã thể hiện rõ khát vọng cống hiến mình ở những câu thơ tiếp theo:
“Một mùa xuân nho nhỏ
Lặng lẽ dâng cho đời
Dù là tuổi hai mươi
Dù là khi tóc bạc”
Mùa xuân nho nhỏ là cách nói đầy ẩn dụ và đầy sức sáng tạo của thi sĩ. Mỗi người có thể góp một tí sức mình vào đó, hiến dâng là một hành động cho đi mà không đòi hỏi sự đáp lai. Cho dù là trẻ trai hay tóc đã bạc thì điều này vốn không quan trọng bởi khi đã muốn hiến dâng cho thế cục, cho quê hương quốc gia thì không quan trọng tuổi tác
Giữa một mùa thu của thế cục mình, tác giả đã liên tưởng tới một mùa xuân tươi đẹp để tô điểm cho thế cục với những lời thơ bình dị,trong sáng không hề có một tí u ám của thế cục. Không chỉ hay về ý thơ mà còn hay ca ngôn từ, cả nhịp độ trong bài. Cảm ơn thi sĩ đã mang tới cho người đọc về một bài học, về một lí tưởng sống thực sự cao đẹp biết bao.”sống là cho, đâu chỉ nhận riêng mình”.
Đoạn thơ đã để lại trong lòng người đọc một xúc cảm khó tả khó phai mờ và mãi trường tồn cùng quốc gia, gợi nhắc cho thế hệ trẻ một cách sống đẹp, góp mùa xuân nhỏ của mình vào mùa xuân lớn của dân tộc.
Nguồn: http://grabhanoi.com
Danh mục: Lớp 9